Mỗi ngày trôi qua như những con sóng dữ dội đập vào bờ cát mịn trắng của biển, Nasser Ali Khan ngồi trong bóng tối của căn phòng rộng lớn, chỉ để nghe tiếng lòng trống rỗng vang vọng trong tâm hồn trống trải của mình. Bóng tối lấp lánh như một chiếc màn đen đậm che lấp đi những khát khao, những ước mơ và những khao khát mà anh từng ôm ấp nồng nhiệt. Không còn âm nhạc để truyền đạt những cảm xúc sâu thẳm, không còn những nốt nhạc để lắng mình trong dòng đời hối hả, Nasser Ali Khan chẳng còn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì nữa. Anh sống trong một thế giới vô hình, nơi mà không gian và thời gian trôi qua như những đám mây mập mờ che lấp bầu trời xám xịt. Bước chân ửng đỏ và yếu ớt của anh bắt đầu trở nên trầm trọng hơn, cố gắng cất lên tiếng bước chân cuối cùng trong cuộc hành trình đến đích cuối cùng. Nasser Ali Khan không còn là người chiến thắng, ôm trọn lấy nỗi buồn và cô đơn như một cánh bướm trắng mà mùa đông tàn tạ đã vùi lấp. Và rồi, dần dần những bức tường vô tri của sự tuyệt vọng bắt đầu đổ sụp, tiếng lòng trống rỗng không còn vọng lại trong căn phòng lạnh lẽo. Nasser Ali Khan nhẹ nhàng đóng một chương kết của cuộc đời mình, không phải bằng tiếng violin nồng nàn, mà bằng sự im lặng của một trái tim không còn đập nhịp.